Trong lòng bà cụ càng khẩn trương, tay nắm thành một đoàn, ánh mắt dừng trên cổ tay trắng nõn của cháu ngoại.
Ông cụ Dung thu tay nhìn về phía cháu ngoại hỏi: “Gần đây nhất có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Tô Sính nghĩ tới chính mình thường xuyên thức đêm, ngượng ngùng nói: “Chỉ là hay mệt mỏi rã rời.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Ông cụ Dung thở dài nói: “Mạch tượng lưu loát như ngọc lăn trên mâm.”
“Là hỉ mạch.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây