Giọng điệu ông ấy không nhanh không chậm, không có cảm xúc gì, Thẩm Kiều ngơ ngơ ngác ngác ngẩng đầu nhìn ông ấy.
“Tiếp theo em có tính toán gì không?”
Thẩm Kiều im lặng một hồi, cúi đầu: “Bà ấy bị bắt đi.”
“Tôi biết.” Người đàn ông nói: “Vậy còn em, nghĩ như thế nào.”
“… Em phải về nhà.” Ngón tay của cô ấy trắng bệch đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây