Chân Thẩm Kiều như bị rót chì, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích được.
Bên tai toàn các âm thanh la mắng và vỗ tay tỏ ý vui mừng, cô ở trong gió lung lay sắp ngã.
Đáy mắt mờ mịt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía trước như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng ——
“Mẹ…”
Tiếng nói nghẹn ngào đến nỗi khó nghe, trước mắt mơ hồ, hai mắt mông lung đẫm lệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây