Thị lực của Lục Trường Phong rất tốt, chỉ chút ánh sáng của vầng trăng thôi cũng có thể thấy rõ được đường nên anh lái xe rất ổn định vững chắc.
Tô Sính ôm lấy eo anh dán mặt lên phía sau lưng anh.
“Làm sao vậy? Mệt sao?” Người đàn ông mỉm cười hỏi.
“Không phải, chỉ là em cảm thấy kỳ nghỉ này của chúng ta hình như cũng quá bận rộn rồi, còn chẳng có thời gian ở chung với nhau.”
“Ngày mai xử lý xong chuyện dược liệu của xưởng gia công thì chúng ta dọn ngay đến ký túc xá viện nghiên cứu.” Lục Trường Phong nghiêm trang nói: “Anh đã dự định tốt chuyện ở rể rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây