“Được.” Lục Trường Phong lắc đầu thở dài: “Cái mũ to như vậy, anh nào dám không theo.”
“Châm đi.”
Tô Sính từ dắt lấy ống tay áo của anh biến thành kéo lại cánh tay anh: “Em sẽ cố gắng châm thật nhẹ.”
“Được, đều được.” Lục Trường Phong mang dáng vẻ một bộ không quan trọng tùy em: “Làm chồng, vì vợ phục vụ cũng là chuyện nên làm.”
“Là người nhà của một bác sĩ, anh phải thường xuyên ghi nhớ, thời điểm nên vì y học hiến thân thì không hề do dự.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây