“Đúng thế, không kêu em chịu. Mẹ nó anh trực tiếp chỉ vào Thẩm Nguyên Bạch, người có mắt đều biết không thể nào là anh ấy, lúc đó chỉ có em không ưa anh ấy, chân trước em mới bước vào đoàn đội lấy báo cáo, chân sau đi ra ngoài thì đã có thêm năm nghìn chữ kiểm điểm.”
Thành Quân trên lưng của Thành Nhẫn đã hoàn toàn há hốc mồm, hoá ra đây chính là cuộc sống bộ đội sao? Thật sự rất muôn màu muôn vẻ đấy!
Ý nghĩ muốn đi lính của cậu bé càng mãnh liệt hơn.
“Thế ai bảo quan hệ của hai chúng ta tốt chứ.” Hiếm khi Thành Nhẫn hơi chột dạ, gương mặt bị mặt trời phơi tới mức đen thui hơi ửng đỏ: “Uỷ viên chính trị tưởng là em kêu anh nói như vậy, trách anh ư?”
“Anh đúng là được mà.” Lục Trường Phong cạn lời: “Em nói sao lần này chúng em đến đây vừa nấu mì vừa cắt thịt, đó là thiếu em và Thẩm Nguyên Bạch nên trực tiếp đền bù cho em gái anh ấy, vợ em sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây