“Tự ba của con bé nói trông giống anh ấy, con gái khóc ra nông nỗi này, Thành Nhẫn càng buồn bã.” Lục Trường Phong thấy vẻ mặt của vợ không lành, tức khắc chữa lại: “Anh đảm bảo, lần sau, ngậm miệng lại.”
Chỉ coi náo nhiệt thôi.
“Được, anh tự nói nhé.” Tô Sính đi về phía cổng làng theo anh ấy, không bao lâu sau thì nghe thấy có tiếng khóc.
Hình như hơi quen thuộc.
Cô ngơ ngác một lúc, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Có phải Tiểu Muội đang khóc không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây