“Được, thật ra khi còn bé anh cũng không được đẹp cho lắm, không khác bây giờ là mấy.” Lục Trường Phong nhớ lại: “Bây giờ có lẽ tương đối thuận mắt một chút.”
Khi còn bé láo như thế, dùng lời của anh hai anh để hình dung thì là: “Nhìn thấy là muốn đạp cho hai cước.”
Cả khu tập thể đều từng bị anh gài, ai có thể ngờ rằng chính ủy Lục ôn tồn lễ độ lại có một đứa con trai láu cá như vậy.
Đá bóng vỡ kính, chặn ống khói, dỡ ngói mưa dột, những chuyện này anh đều làm rồi, bởi vì khi còn bé thường xuyên chơi đùa cùng với những chiến sĩ trẻ tuổi trong quân khu, còn đua ngựa gì gì đó nữa, vô cùng nghịch ngợm.
Tô Sính nghe xong lời anh nói, rồi lại nhìn dáng vẻ luôn luôn mỉm cười của anh hiện tại, thật sự không tưởng tượng ra được Tiểu Lục Trường Phong với gương mặt lạnh lùng mũi vểnh lên trời là như thế nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây