Ánh mắt Lục Trường Phong trở nên lạnh lùng hơn, thay đổi thành dáng vẻ dễ sống chung trước đó của anh: “Ngoài miệng A Nhuyễn không nói, nhưng tôi biết trong lòng em ấy rất để ý, từ trước đến giờ tôi cũng không nhắc chuyện này ở trước mặt em ấy.”
“Tôi biết rằng, mỗi lần nhắc đến, em ấy đều sẽ buồn bã rất lâu, em ấy là một người có tâm tư rất nhạy cảm.”
“Cả năm này em ấy thực tập trong bộ đội, thuốc dùng mỗi ngày đa số đều được tôi sắc trong kí túc xá, thuốc đó đắng thế nào khó uống thế nào tôi cũng biết.” Lục Trường Phong nói: “Nếu là anh còn dính dáng đến đó, có thể tôi sẽ mất đi một người anh rể.”
Thẩm Thanh Tuyết sửng sốt nhìn anh.
Lục Trường Phong không quan tâm nhiều, nói xong anh ra khỏi phòng, cũng không quên uống sạch rượu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây