Nghe xong lời nói của anh, trong mắt của Tô Sính hiện tia đau lòng: “Anh lên giường ngủ đi, em ngủ đủ rồi.”
“Không sao, đã tỉnh rồi.” Lục Trường Phong cũng không ngồi thẳng dậy, cứ như vậy đắp chăn nằm trên lưng ghế, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
“Nhìn thấy em, anh không ngủ được.”
Tô Sính nở nụ cười bất đắc dĩ, cô nói: “Vậy thì em rất áy náy.”
Lục Trường Phong khẽ cười một tiếng, yết hầu của anh di chuyển lên xuống, cằm đặt lên mu bàn tay lưu lại một vết đỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây