Cô ở khu quân đội, thỉnh thoảng gửi điện báo cho ông ấy, ông ấy cũng đốc thúc cô phải chăm chỉ không được biếng nhác.
Mỗi lần Tô Sính nhìn thấy mấy chữ ngắn gọn kia, cô đều có chút dở khóc dở cười.
Đi xe đạp xuyên phố qua hẻm, bây giờ có rất ít người có khả năng đi xe đạp, người bình thường tích lũy một năm, cũng không tích lũy nổi phiếu mua đồ để mua.
Bởi vì cô mặc quân phục hàng ngày, đi ngang qua cũng có không ít người nhìn cô vài lần. Đến khu quân đội, lấy giấy chứng nhận ra, vừa muốn đi vào, cô đã nghe thấy đồng chí của phòng thường trực nói: “Bác sĩ Tô, có người gửi thư cho cô.”
Tô Sính dừng lại, nhấc chân xuống xe đạp, sau đó mới đi đến phòng truyền đạt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây