Lục Trường Phong thu chân dài lại, anh hơi ngồi thẳng, mắt nhìn thuốc màu đen lấm tấm.”Đây là thuốc điều dưỡng cơ thể ?”
“Ừ.” Đầu ngón tay Tô Sính đụng một cái vào chén thuốc nhỏ, trong nháy mắt thu hồi.
Còn rất bỏng, phải đợi một lát.
“Em vẫn thường xuyên uống cái này sao?” Lúc trước ở ký túc xá của trạm y tế, anh giúp cô gái nhỏ uống thuốc, nhưng mà hương vị không giống cái này lắm.
“Đã đổi sang một phương thuốc khác.” Tô Sính vuốt vuốt mi tâm, không tự giác mang theo chút ấm ức: “Thuốc hồi nhỏ em uống còn đắng hơn cái này nhiều.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây