Vỗ bả vai của anh ấy một cái, Lục Trường Phong nói: “Cố gắng đi đồng chí nhỏ, phải dùng bản lĩnh của mình để vào được nhà ăn đặc chủng, về sau cũng dẫn chú nhỏ thím nhỏ của cháu vào ăn một bữa.”
“Cháu sẽ tận lực.” Lục Chước giống như là quả bóng bị xẹp, nằm sấp ở trên tay vịn ghế sa lon: “Cháu cũng muốn ngủ một lát, đến giờ thì gọi anh nhé.”
Nửa câu sau là nói với Lục Hi.
Lục Hi lẩm bẩm, vẫn còn đang nghiên cứu quân kỳ.
Lục Trường Phong thở dài, cái đứa nhỏ ngốc này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây