“Phải.” Đuôi mắt Thẩm Nguyên Bạch nhướng lên, giọng nói bạc bẽo: “Nếu không phải là nó, thì người gọi con anh trai chính là A Nhuyễn.”
“Mẹ và dì của nó đã để cho nó lấy đi mười bảy năm vốn thuộc về em gái con, món nợ này con sẽ từ từ tính với bọn họ.”
Đáy mắt Thẩm Nguyên Bạch lạnh lẽo: “Chồng hiện tại của Diệp Tích vẫn không biết trước kia bà ta từng kết hôn sinh con, mẹ, mẹ nói nếu ông ta biết chuyện này thì sẽ như thế nào đây?”
“Nghe nói tính tình người chồng này của Diệp Tích không tốt lắm.”
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của vợ, Thẩm Tiêu khẽ trách: “Nguyên Bạch! Có chừng có mực.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây