“Con đang mơ cái gì thế.” Bà cụ tiện tay ném vỡ quả óc chó lên bàn: “Nuôi lớn A Nhuyễn là nhà họ Tô, không phải con, tại sao người ta lại phải qua đây.”
“Không phải mẹ nói con này, con có chút bộ dáng nào của người làm mẹ không? Cả ngày chỉ biết khóc lóc trước mặt chồng mình, nếu như mẹ mà là A Tiêu, mẹ tình nguyện ở bên ngoài đánh trận cũng không muốn trở lại.”
Hết lần này tới lần khác con trai nhà mình cứ bị vướng tình chủng, vẫn luôn hướng về phía Lâm Y, không nhìn thấy người mẹ này bị ấm ức.
Chỉ có trong chuyện A Nhuyễn thì ông ấy mới kiên định được lập trường của mình, những chuyện khác đều nghe theo Lâm Y.
Lâm Y cúi đầu không nói, bà cụ nhìn bà ấy như vậy thì tức giận: “Lần trước con đi nói gì với Nguyên Bạch? Mấy ngày nay còn lạnh nhạt con của mình, đừng tưởng rằng mẹ không nhìn ra được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây