“Ở Nam Thành có nhiều mưa, khí hậu ẩm ướt.” Tô Sính dịu dàng nói: “Có nhiều cây cỏ hơn Tây Bắc nhưng mà không có địa vực bao la, cũng không có thảo nguyên đầy tuyết.”
“Cháu thật muốn đến Nam Thành nhìn một chút! Nghe nói còn có biển, còn lớn hơn hồ Cách Nhĩ ở đây.” Triệu Minh Châu ghé sát vào Tô Sính, nhét một chiếc kẹo vào tay cô: “Thím nhỏ à, về sau cháu đến Nam Thành thì có thể tìm thím chơi không?”
Tô Sính vừa định nói không nhất thiết là phải ở Nam Thành thì đã bắt gặp ánh mắt tha thiết của cô bé, cô vẫn đành chậm rãi gật đầu: “Cháu cứ viết thư trước cho thím, thím sẽ dẫn cháu đi chơi ở Nam Thành.”
Đối với người thím nhỏ vừa xinh đẹp vừa dễ nói chuyện này của nhà họ Lục thì Triệu Minh Châu vô cùng thích, giới thiệu tất cả bạn tốt của mình cho cô biết.
Lúc bà Triệu từ phòng bếp đi ra, thấy mấy người đang vây quanh Tô Sính bảy miệng tám lưỡi mà hỏi lung tung thì bà ấy không nhịn được mà thở dài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây