Chính uỷ Lục xem qua tất cả số liệu báo cáo, ông đọc từng câu từng chữ, vẻ mặt trước sau vẫn không thay đổi.
Sau khi xem xong, ông hỏi cậu con trai út của mình: “Chẩn đoán này có phải do bệnh viên đưa ra không?”
Lúc nói chuyện với ba mình, Lục Trường Phong phải cố gắng tập trung tinh thần. Chính uỷ Lục nói mười câu thì tám câu có gài bẫy, hai câu còn lại là mồi nhử, anh không thể khinh thường được.
Nếu nói dối thì chắc chắn không thể nào lừa gạt được, chi bằng nói chuyện thẳng thắn: “Không phải, đây là do phó chủ nhiệm trường đại học Đông Thành bắt mạch cho con. Chắc ba cũng biết ông cụ Giản ở đại học Đông Thành, ông ấy là đệ tử quan môn của ông cụ.”
Chính uỷ Lục nhìn ba chữ Trương Khinh Châu đề ở phần cuối, gật nhẹ đầu: “Ông cụ Giản ở trong quân đội xem chấn thương cho các binh sĩ sớm nhất cũng là ba mươi năm về trước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây