Buổi sáng, bảy giờ hai mươi lăm phút, bão tuyết tạm dừng, bên ngoài cửa sổ, trời đất cùng màu, đều là màu trắng thuần.
Vùng đất Tây Bắc đập vào mi mắt, những núi tuyết trập trùng nối liền không dứt.
Tô Sính ngồi ở rìa giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Hóa ra đây là Tây Bắc a.”
Từ đó, ánh mắt cô chưa từng dịch chuyển khỏi cánh cửa sổ.
Tối hôm qua Lục Trường Phong không ngủ được, bây giờ bò lên giường đi ngủ, nếu anh biết cô gái nhỏ nhìn thấy núi tuyết lại kinh ngạc cảm thán như vậy, chắc chắn sẽ cố nén cơn buồn ngủ, cùng ngắm với cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây