“Chờ tới khi chúng ta tới trạm cuối Tây Bắc, ít nhất cũng phải là chín giờ sáng. Đến lúc đó thì đi tới cửa tiệm bách hóa.”
Cô gái nhỏ nhớ thương người nhà của anh, anh rất vui.
Tô Sính cái hiểu cái không, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn của cô, trong lòng của Lục Trường Phong như bị mèo cào, hầu kết lăn lộn, khắc chế bản thân phải thu hồi ánh mắt.
Chờ thêm nửa năm nữa, là có thể rước cô về nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây