Đáy mắt của anh ấy dần lạnh đi: “Làm quân nhân, con tuyệt đối không thể chấp nhận việc đúng sai, phải trái lẫn lộn thế này. Làm anh trai, con không cho phép bất kỳ kẻ nào có thể làm tổn thương tới em gái con.”
“Mẹ cảm thấy con tuyệt tình, con cho rằng mẹ rất vô tình.”
Anh ấy nói từng câu từng chữ, chậm rãi nói: “Không cần đứa con gái mà mình đã mang thai chín tháng mười ngày, không tin cả đứa con trai của mình.”
“Không phải… Không phải như thế…” Hai mắt của Lâm Y hàm chứa nước mắt: “Mẹ không phải không cần A Nhuyễn, cũng không phải không tin con, chỉ là Kiều Kiều đã ở bên mẹ mười bảy năm, mười bảy năm.”
Bà ấy buông chén sứ xuống, che mặt, nước mắt tràn ra từ khe hở ngón tay, lớn tiếng khóc rống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây