Lúc Tô Sính về phòng đi qua bên người Lục Trường Phong, thấy anh cười nói chuyện với bà nội, ý cười lại không ở trong đáy mắt.
Tô Sách thì hoàn toàn không để ý bà cụ, kể hết những lời mà trước đây bà cụ mắng A Nhuyễn, cái gì mà con ma bệnh, ấm sắc thuốc các kiểu, lời nào khó nghe đều có.
Bây giờ bà cụ vui vẻ vì có người cháu rể như thế, khoe khoang khắp nơi, chờ sau này bọn họ đi rồi, sau này cũng không quay lại nữa, đến lúc đó bà cụ sẽ biết được cái gì gọi là niềm vui trống rỗng.
Quà cáp gì đó, sính lễ gì đó đều không liên quan đến bà cụ, người ta cũng sẽ không đặt chân đến đây nữa, bây giờ bà cụ đi khoe khoang với người ta, sau này sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lục Trường Phong chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, tất cả chuyện này là do tự bà cụ quyết định.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây