“Có phải là cô thấy cháu gái tôi bây giờ sống tốt, nhiều người thương nó như vậy nên không cần phải để ý đến. Mà Từ Kiều chỉ có ba nó lẻ loi cô độc nên động lòng trắc ẩn?”
Lâm Y không nói chuyện nhưng bà cụ biết bà ấy nghĩ như thế.
So sánh giữa con gái ruột được vô vàn chiều chuộng và người không được hỏi thăm trở về quê xa xôi kia, đương nhiên bà ấy thấy Từ Kiều sống khổ rồi.
“Nếu cô muốn nhân từ như vậy thì viết báo cáo xin ly hôn với A Tiêu lên tổ chức rồi đi mà kết hôn với Từ Tư Viễn.”
Bà cụ Thẩm không để ý đến ông cụ đang nháy mắt ra hiệu, cười nhạo nói: “Gả cho Từ Tư Viễn, cô vẫn là mẹ của nó, như thế chẳng phải đương nhiên có thể quan tâm nó? Thích thương yêu thế nào thì thương yêu thế đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây