“Thanh lớn dễ đốt.” Người đàn ông tinh thần sáng láng, thần thái rực rỡ, không hề nhận ra chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ.
Tô Sách ngáp một cái, ngồi xuống ghế đá bên cạnh, anh ấy dụi dụi mắt, mặt hướng về Lục Trường Phong, dựa lưng vào bàn đá: “Vừa sáng sớm cậu đã chẻ củi, toàn bộ khu tập thể đều biết nhà họ Tô có người con rể chịu khó.”
Không biết là đã bị chữ nào lấy lòng mà người đàn ông càng bổ càng mạnh mẽ: “Qua mấy ngày nữa em và A Nhuyễn sẽ về Tây Bắc, bổ nhiều chút cất bên cạnh tường, đến khi ăn Tết các anh cũng không cần chẻ thêm củi nữa.”
“Giỏi lắm.” Tô Sách dựng ngón tay cái.
Hai người đang trò chuyện câu được câu chăng ở đây, Dung Lam và Tô Định Bang cũng lần lượt dậy đi rửa mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây