“Ừ.” Tô Định Bang tỏ vẻ thận trọng, ông buông bát đũa xuống, kéo ghế ra ngồi xuống trước tiên: “A Ngự, đi lấy cái bình rượu quý cất kỹ kia ra đây.”
Tô Ngự hơi sững sờ: “Cái bình nào ạ?”
“Ngốc thế.” Tô Sách vỗ trán anh ấy một cái: “Thì chẳng phải là cái bình rượu mà bà nội mình ủ lúc ba đi lính đó à?”
Trong lòng Lục Trường Phong thầm nghĩ cái này thật sự là rượu lâu năm, có thể dùng bình rượu này để chiêu đãi anh thì trong lòng anh cũng đại khái nắm chắc được thái độ của ba vợ tương lai đối với anh.
“Đừng ngẩn ra đó nữa, bỏ đồ trong tay xuống, ăn cơm đi.” Tô Định Bang lên tiếng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây