Đối mặt với khuôn mặt tươi cười đáng ghét này của Lục Trường Phong, Thẩm Thanh Tuyết cố gắng chịu đựng, ánh mắt chuyển lên người em gái, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó dịu lại.
“A Nhuyễn, em về khi nào? Chân không sao rồi chứ?”
Thẩm Thanh Tuyết không khách sáo, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
“Phó đoàn trưởng Lục.” Giọng điệu của anh ấy khá miễn cưỡng.
Lục Trường Phong gật đầu, đẩy phần cơm của mình đến trước mặt anh ta, kéo ghế bên cạnh ra để cho Thẩm Nguyên Bạch ngồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây