Lòng bàn tay của Lục Trường Phong có vết chai, đối lập hoàn toàn với bàn tay non mềm của cô gái nhỏ.
Anh cứ nắm tay cô mãi như vậy, cũng không quan tâm bếp lò còn nước hay còn củi không, cho tới khi Tô Sính ngửi thấy mùi khét khét, mới nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Khoai tây được rồi.”
Anh mới lưu luyến buông tay ra.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao nhiều người lại ham thích đi tìm người yêu đến thế, ôn nhu hương, rơi vào rồi thì luyến tiếc không muốn rời đi.
Cầm lấy cái gậy nhỏ, anh khều khoai tây từ trong đống tro ra, đẩy nó tới gần chân, chờ nguội bớt một lát mới cầm lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây