Làm xong những thứ này, anh trịnh trọng kéo ghế dựa ra, dưới ánh mắt bình tĩnh của Tô Sính, bàn tay cởi nút áo hơi cứng đờ.
Bởi vì băng gạc quá dày, dán chặt vào ống tay áo, Tô Sính còn lễ phép giúp anh kéo tay áo một chút.
Lục Trường Phong cảm thấy mình hiện tại giống như một con cá nằm trên thớt, vô cùng dày vò, chỉ chờ đại đao phán xét trong tay cô chém xuống.
Tô Sính giơ ngón tay lên hộp thuốc trước bàn một chút: “Làm phiền anh lấy hộp thuốc lại gần một chút giúp em, cảm ơn.”
Lục Trường Phong duỗi cánh tay dài ra, đẩy hòm thuốc qua.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây