Lông mày Lục Trường Phong không hề nhăn một cái, chỉ cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh đang nắm lấy cổ tay mình.
Hai người ai cũng không nói gì, tuy ghế nhỏ người đàn ông ngồi thấp hơn cô một khúc, nhưng anh vẫn cao hơn cô một cái đầu.
Đây là một công việc tỉ mỉ, Tô Sính không phân tâm, nghiêm túc xử lý vết thương của anh.
Không biết qua bao lâu, anh nói: “Lúc ở trên núi em hỏi tôi như vậy là có ý gì?”
“Hả?” Tô Sính ngơ ngác ngẩng đầu, nhất thời không kịp hiểu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây