Tô Sính đang bưng hộp thuốc trị thương, sát trùng và bôi thuốc cho bọn họ, do mỏi cơ lâu ngày nên tay cô hơi run, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng: “Kiên nhẫn một chút, không sao đâu.”
Nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô không do dự, đi đến gần đó và ngồi xổm nửa người.
Chàng trai vốn nhắm mắt đột nhiên mở ra, đôi mày rậm nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối.
Ánh trăng chỉ để lại một bóng mờ mờ trên khuôn mặt anh.
Nhìn thấy cô, trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh có gợn sóng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây