“Lâu lắm không thấy chị đến bệnh viện.” Cậu ấy cười lên trên mặt có hai lúm đồng tiền rất sâu.
“Tôi về Bắc Thành ở một thời gian.” Tô Sính tò mò nói: “Kỳ nghỉ cậu không về nhà sao?”
“Về nhà cũng rảnh rỗi, ở đây còn có thể học được nhiều thứ.” Lạc Tự biết đàn chị này của cậu ấy ngoài thiên phú còn chăm chỉ cố gắng, lại thêm là đồ tôn của hai vị bác sĩ Trung - Tây y già ở Đông Thành, cô có thể tiếp xúc với tài nguyên nhiều hơn cậu ấy.
Tất nhiên phải chịu khó hơn mới có thể cố gắng không lạc hậu quá nhiều.
Tô Sính chỉ gật đầu: “Cậu thấy vị phó hội trưởng hiệp hội Y dược Nam Thành kia không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây