Lục Trường Phong ung dung cười ra tiếng, tiện tay xách túi hành lý đặt ở trên ghế của anh ấy lên: “Đi thôi, chăm sóc thương binh.”
Tô Sính nghe hai người này nói đùa, cảm giác vốn khổ sở vì anh trai bị thương đã dễ chịu hơn nhiều, cô cầm bệnh án đi làm thủ tục xuất viện, ba người cùng nhau ra khỏi bệnh viện.
“A Nhuyễn, em muốn tới quân khu với bọn anh không?” Thẩm Thanh Tuyết thấy cô đi xe đạp bên kia thì hỏi.
Vốn định đi, nhưng sau này còn nhiều cơ hội, Tô Sính lắc đầu: “Em tới nhà khách, các anh về đi.”
Còn vị phó hội trưởng hiệp hội Y dược Nam Thành kia cô phải đi gặp, gặp vị này xong người còn lại cứ phơi theo nguyện vọng của giáo viên đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây