“Còn không phải sao.” Dung Lam gật đầu: “Mẹ dạy con bé thêu thùa, con bé chế giễu, bây giờ toàn dùng để thêu gói thuốc. Lần này trước khi tới Nam Thành còn thức đêm thêu mấy cái, nói muốn cho ông bà ngoại, dì nhỏ, dượng và anh họ.”
Nghe được lời này trong lòng Dung Đàm khoan khoái: “A Nhuyễn của chúng ta đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.”
Ở Nam Thành nửa tháng, mỗi ngày Tô Sính đi theo ông ngoại tới viện quân y xem khám bệnh, cô có giấy chứng nhận hành nghề y của trường học, còn có con dấu của bệnh viện Đông Thành, tới một số bệnh viện quân dân mà không trở ngại.
Ngoại trừ xem khám bệnh cô còn tìm các quân y tìm hiểu các vết thương nào thường bị trên chiến trường, và hàng năm các chiến sĩ đưa tới nhiều nhất loại bệnh nào.
Các loại vết thương do dao và đạn bắn cũng hỏi mấy lần, ngay cả hình dạng các loại vết dao cô đều nhớ kỹ trong lòng, ghi lại danh mục lưu ý và phương pháp làm sạch vết thương khâu lại trên sổ ghi chép, lúc này mới vừa lòng thỏa ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây