Tô Sính còn chưa tỉnh ngủ khẽ ngáp một cái, lên tiếng: “Mẹ, con ở đây.”
Âm cuối lười biếng giống con mèo con.
Dung Lam bị cô chọc cười: “Đứa nhỏ này bị sao vậy? Trên xe ngủ lâu như vậy còn chưa tỉnh ngủ hả.”
Tô Sính thở dài, ấm ức nói: “Không biết vì sao, con ngủ mà trong đầu chỉ có các loại bệnh án và tài liệu nghiên cứu, nằm mơ cũng là đang thi.”
Ở trên tàu hỏa cô còn mơ thấy Trương Khánh Châu nói với cô, chú không nên nhận thứ học trò như cháu, quá ngu ngốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây