Vốn cho rằng cô gái nhỏ chỉ là nhụy hoa thanh tú của phương nam, không ngờ là không hề thua kém nhiều người đến đây.
Tô Sính thấy anh ấy rơi vào im lặng, cũng không tiếp tục kiên trì, rút tay lại, định chờ đưa cho anh trai.
Lúc cô đến, người đứng gác có gọi điện thoại cho trụ sở xác nhận, Thẩm Nguyên Bạch biết em gái đến đây, vì có công việc phải xử lý nên hơi chậm trễ, khi đi tới thì thấy Lục Trường Phong đứng dựa tường như cột đá.
“Phó đoàn trưởng Lục.” Khóe mắt đào hoa của người đàn ông hơi nhướng lên, nhẹ nhàng nói: “Vết thương lành chưa?”
“Gần khỏi rồi.” Lục Trường Phong tùy ý liếc anh ấy: “Cậu thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây