“Không có gì là không thể, nếu em không ngại phiền.” Lục Trường Phong dứt khoát lưu loát cởi áo khoác và áo sơ mi, bây giờ là ở chiến khu, anh là bệnh nhân cô là bác sĩ, cũng không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
“Đó là bổn phận của em.” Tô Sính cắt băng gạc ra, từng vòng từng vòng gỡ xuống: “Giống như bảo vệ Quốc gia là trách nhiệm của anh vậy.”
“Tất cả chúng ta đều phải làm đúng bổn phận của mình.”
Lục Trường Phong thật lâu không lên tiếng, khi đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm vào da thịt anh, bỗng nhiên anh hiểu được vì sao lại có người nhiệt tình nói chuyện yêu đương như vậy.
Thân mình có cứng rắn hơn nữa, bị đụng chạm như vậy, cũng sẽ hóa thành những ngón tay mềm mại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây