“Khi nào?” Trương Khinh Châu nhướng mày: “Ông có chút hương vị Đông Tây y kết hợp đó.”
“Cuối tháng.” Hứa Vô không phủ nhận: “Trước giờ tôi vẫn không có thành kiến với Đông y, chỉ là tạm thời không tìm được điểm dung hợp.”
“Nếu ông nghĩ vậy thì cũng chỉ phí công.” Bả vai Trương Khinh Châu dựa vào tường, gãi gãi cằm: “Đông y và Tây y vốn là hai hệ thống ngành học khác nhau, về điều trị bệnh có thể có điểm chung, nhưng ông nói muốn hợp hai thành một, đó chính là mơ mộng viển vông.”
“Học trò của tôi nói rằng y học Trung Quốc và phương Tây kết hợp rất khó khăn, nhưng y học Trung Quốc và phương Tây phối hợp lại dễ dàng. Không phải tôi khinh thường Tây y, các người quá mức ỷ lại vào máy móc thiết bị, có một số thuốc mặc dù có hiệu quả rất nhanh nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, đây là những điều cần cải thiện, tất nhiên cũng có người trình độ nghiệp vụ cao, ví dụ như ông nha chủ nhiệm Hứa.”
“Ông là sợ tôi đổi ý, không cho ông đi hội nghị giao lưu nên mới bổ sung câu sau phải không?” Hứa Vô cười hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây