Đôi mắt đen như mực nhìn anh ta một lúc lâu, Lục Trường Phong cười phá lên vui vẻ.
“Được, cũng không cần Ủy viên chính trị hay Đoàn trưởng của các cậu, tôi về sẽ tìm lão Dư mai mối cho cậu.” Anh sảng khoái nói.
Vốn còn cảm thấy nhìn anh ta rất không vừa mắt, hiện tại nhìn nhiều hình như cũng không đáng ghét như vậy.
Trong lòng Thẩm Thanh Tuyết có chút không được tự nhiên.
Lục Trường Phong không thèm để ý tới sự thay đổi liên tục trên khuôn mặt anh ta, hải sản anh đã nhặt chất đống trên bãi biển, anh chậm rì rì nhặt lên ném vào thùng bên cạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây