“Để tôi.” Anh hơi đưa tay ra, ra hiệu cô đi sang bên cạnh, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Nếu như em bị trẹo lưng thì anh trai em sẽ đổ lên người tôi đó.”
Lời vừa thốt ra mới nghĩ đến Thẩm Nguyên Bạch cũng đang ở ngay bên cạnh, bây giờ anh ấy cũng không phải là huấn luyện viên dẫn đội.
Cười cười một cái, anh bưng một cái thùng lên một cách nhẹ nhàng, nói với cô gái có chút ngây ngô: “Đứng cách xa chút, đừng làm bẩn váy em.”
Tô Sính nhìn anh một lúc rồi mới nghe lời đứng lùi về bảng cán gỗ bên cạnh bến tàu.
Lục Trường Phong lại đi đi về về một lượt, đến lượt sau, thấy cô ngoan ngoãn đứng ở đằng kia thì gật đầu cười với cô: “Ngoan quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây