Nghe cô nói xong, Trương Khinh Châu vẫn duy trì tư thế ngắm mưa năm phút không nhúc nhích, sau đó nhéo nhéo cái chân bị tê, chậm rãi đứng dậy: “Nhớ kỹ lần sau mang cho thầy loại bánh ngọt khác đi, bánh quy hạnh nhân và bánh hạnh hoa đều ngán cả rồi.”
“Vâng ạ.” Cách một cánh cửa sổ, bên trong truyền ra một câu như thế.
Trương Khinh Châu xoa xoa chóp mũi, vẻ mặt nhẹ nhõm chắp tay sau lưng đi về phía phòng ngủ của mình ở bên kia.
Đừng hỏi, hỏi thì là vui vẻ thôi.
Nhận nhóc con này thật xứng đáng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây