“Bọn trẻ tự chúng nó có con đường mình muốn đi, chúng ta tự đi con đường của mình cho tốt là được rồi, bọn nó không phải để kéo dài tư tưởng của chúng ta.” Dung Như Thị khuyên nhủ: “Bộ y tế cho phép bọn nó mở phòng thí điểm lâm thời ở bệnh viện thành phố, đó chính là một khởi đầu tốt, chờ hội thảo nghiên cứu kết thúc, ông cùng đi xem với tôi đi?”
“Tôi không đi.” Trương Tú Thành hừ một tiếng, dứt khoát từ chối: “Mở cửa nửa tháng, nhận năm bệnh nhân, chiếm một chỗ của bệnh viện không công vô ích, lãng phí tài nguyên.”
“Ông không quan tâm bọn nó thì sao lại biết những chuyện này chứ?” Dung Như Thị cười ấm áp.
“...” Ông cụ Trương bỗng nhiên không nói nên lời nữa, qua một lúc sau, ông cụ mới nói thêm: “Học trò tôi ở khoa trung y, trong lúc vô ý nó có nhắc đến.”
“Ừ.” Dung Như Thị cười gật đầu: “Phải, vô ý.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây