“Tôi thấy vẫn còn sớm lắm, nửa tháng mà mới nhận điều trị được năm bệnh nhân thôi.”
“Phó chủ nhiệm Trương.” Hứa Vô đẩy cửa đi vào, nở nụ cười tươi tắn.
“Chủ nhiệm Hứa.” Trương Khinh Châu giơ chân vắt chéo, cũng lười đứng dậy: “Trà thì tự rót, muốn ngồi chỗ nào thì cứ ngồi đi.”
“Được.” Thật sự Hứa Vô vẫn tự rót cho mình một chén trà, nhìn xung quanh một lướt rồi cuối cùng ngồi xuống trước mặt ông ấy.
“Nói đi, có chuyện gì? Đừng quanh co lòng vòng, chỗ chúng tôi còn đang bận lắm.” Trương Khinh Châu tiện tay lật xem bài tập của học sinh, giọng điệu thảnh thơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây