Kinh Mặc không nói gì, anh ấy lật xem bệnh án, sau đó hỏi người nằm trên giường: “Thuốc uống xong còn bã không?”
“Còn,” Người đàn ông run rẩy móc ra một túi thuốc khô: “Sợ các người… Các người chống chế, tôi cố ý mang tới đây.”
Kinh Mặc nhàn nhạt liếc ông ta một cái, nhận lấy túi thuốc, bàn tay xương khớp rõ ràng chậm rãi mở gói thuốc ra.
Anh ấy đưa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt bình tĩnh, “Ông chắc chắn thuốc này được mang về từ Diệu Nhân Đường sao?”
“Không còn có thể ở đâu chứ? Chẳng nhẽ chúng tôi tự mình kê đơn à?” Người phụ nữ kia hung hăng trừng anh ấy: “Một cái phòng khám lớn như vậy mà dám làm không dám nhận? Vậy chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát tới điều tra thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây