Hạ Doanh ngồi đối diện cô như thường lệ, bỗng nhiên nói một câu: “Tớ cảm thấy Hạ Trung có ý với tớ.”
Tô Sính một miếng cơm kẹt ở cổ họng, ho không ngừng.
“Ây da bị làm sao vậy.” Hạ Doanh nhanh chóng để đũa xuống thuận khí cho cô: “Tại sao ăn một miếng cơm còn có thể mắc nghẹn cơ chứ.”
Tô Sính khoát khoát tay, ra hiệu mình tự là là được.
Bình thường trở lại, cô vô cùng uất ức nhìn bạn thân: “Doanh Doanh, tớ muốn uống canh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây