Thẩm Nguyên Bạch nở nụ cười ấm áp, anh nhận nó qua, anh gửi thấy mùi thơm lạ kì đã hỏi: “Đây là?”
“Túi thơm được điều chế bằng cách nghiền trầm hương thành bột.” Cô cười hiền hậu đáp: “Qua ba tháng em sẽ đổi cho anh một lần, thời gian dùng lâu thì thuốc sẽ mất tác dụng.”
“Được.” Nụ cười của Thẩm Nguyên Bạch càng ngày càng sâu, mày rậm ẩn hiện trong bóng đêm, vẫn có thể cảm nhận được dịu dàng sắp tràn ra: “Cảm ơn A Nhuyễn.”
Tô Sính con mắt cong thành trăng lưỡi liềm, vẫy vẫy tay với anh.
Trên đường trở về quân khu, Lục Trường Phong ngửi được mùi trầm hương tỏa ra từ túi thơm trong tay anh, thấy mắt anh lộ rõ sự ôn hoà, thuận miệng nói: “Có em gái tốt thật đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây