Bây giờ anh và Thẩm Nguyên Bạch cùng cấp, quan hệ riêng của hai người cũng tốt, nói chuyện cũng không cần kiêng nể.
Thẩm Nguyên Bạch cười trừ: “Cậu về quê sao?”
“Đúng đó,ông cụ hối tôi, mấy năm nay không về giờ cũng nên về thăm thôi.”
Thẩm Nguyên Bạch gật đầu: “Tôi nhớ cậu lớn lên trong khuôn viên quân khu Tây Bắc.”
“Đúng vậy, sói Tây Bắc phải về nhà rồi.” Lúc Lục Trường Phong xuống chiến trường, anh tùy ý buông lơi, trong mắt không chút sắc bén, nhún vai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây