Đất trống của quân khu Đông Thành nhiều, bản thân đội bếp núc có trồng không ít, tha hồ ăn.
Tô Sính nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, lập tức bước xuống giường đi mở cửa.
Chẳng mấy chốc thì cô đã chạm với người đàn ông xách chậu gỗ ngoài cửa.
Cô nghiêng người nhường ra lối đi: “Nhanh như thế thì đã về rồi à?”
“Đoàn trưởng phê duyệt cho nghỉ rồi.” Thẩm Nguyên Bạch đặt lò ở mép giường, quay đầu lại nhìn sang cô gái nhỏ còn đứng cạnh cửa: “Buồn ngủ không? Cần ngủ một lát không, bây giờ còn sớm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây