Tô Sính uống chén canh, thìa sứ “Leng keng” rơi xuống trong chung, cô ngước mắt, đáy mắt xen lẫn nét cười nhẹ: “Mẹ, mẹ yên lòng.”
“Con mãi mãi cũng sẽ không nghi ngờ quyết tâm của mình đối với y học.”
Dung Lam im lặng, sau đó phụt một tiếng phì cười, tiện tay treo khăn ướt lên trên lưng ghế, dùng ngón tay vuốt mái tóc đen láy mềm mại của cô…
“Con học tính tình tự kiêu này theo ai đấy? Tuổi tác còn nhỏ, khẩu khí không nhỏ.”
“Giống ông ngoại đó.” Hai mắt của Tô Sính cũng không hề chớp, mở miệng thì nói: “Mỗi lần ông ngoại cãi vã với mẹ, đều nói quan niệm của mình không thể nào sai lầm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây