Dương Diễm Cúc nhíu mày chìm vào suy tư… Nếu hỏi cô có hận Văn Trạch Tài không? Tất nhiên câu trả lời chắc chắn là có. Cô hận hắn thấu xương bởi tại hắn nên gia đình cô mới ra nông nỗi ngày hôm nay. Tuy nhiên không thể phủ nhận một điều, nhờ hắn chỉ điểm mà cô mới biết được sự thật. Mặc dù quá đau đớn, quá thất vọng nhưng vẫn hơn phải sống trong cảnh bị chồng lừa gạt, phản bội. Phụ nữ mà, làm gì có ai chịu được kiếp chồng chung cơ chứ. Thế nên, sâu thẳm trong thâm tâm, Dương Diễm Cúc thật lòng cảm kích Văn Trạch Tài đã giúp mình tìm lại tự tôn của một người phụ nữ.
Còn thằng chồng đốn mạt kia ấy hả, để xem mất việc đồng thời mất luôn cả thể diện rồi, anh ta còn lên mặt được nữa không? Hừ, có mà bố bảo cũng chả dám. Từ giờ trở đi nếu muốn sống yên ổn trong cái thôn này thì chỉ còn một cách duy nhất đó là hoàn toàn nghe theo lời cô. Tức là cô có thể nắm gọn anh ta trong lòng bàn tay mà tuỳ ý sai khiến. Cô bắt ngồi anh ta sẽ không dám đứng, bắt đi hướng Đông anh ta sẽ không dám đi hướng Tây. Haha, mới nghĩ thôi đã thấy sung sướng quá rồi!
Vì lâng lâng trong sự phấn khích sắp tới sẽ cầm đầu được chồng nên Dương Diễm Cúc tha, không đi tìm Văn Trạch Tài tính sổ, thậm chí còn nể tình nói đỡ cho anh ta vài câu: “Cháu thấy việc này thím cứ từ từ theo dõi đi, thời gian sẽ là câu trả lời hữu hiệu nhất.”
Rồi xong, đến Dương Diễm Cúc còn nói vậy thì quả này ông chồng mình tiêu đời thật rồi, bà Trương chán nản ngồi bệt xuống đất, thất thần đưa mắt nhìn lũ trẻ đang nô đùa ngoài sân, miệng lẩm bà lẩm bẩm trong vô vọng: “Nếu thằng con trai thím Tả thực sự quay về thì sợ rằng ông nhà tôi…”
Thấy bà thím có vẻ hơi suy sụp, Dương Diễm Cúc liền lựa lời an ủi: “Nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà. Vả lại Văn Trạch Tài chỉ nói vạn sự không thuận thôi chứ có nói mất mạng hay gì đâu, thím cứ yên tâm đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây