Đúng thế, từ nãy đến giờ cô vẫn nép mình phía sau cánh cửa phòng khách, lẳng lặng nghe hết đoạn hội thoại giữa chồng và Triệu Đại Phi. Nếu…chỉ là nếu thôi nhá…nếu lỡ anh ấy bị bắt thật thì hai mẹ con cô phải sống tiếp thế nào đây?! Ông trời ơi, sao hạnh phúc lại mong manh và xa vời đến vậy? Cứ tưởng sắp bắt được rồi vậy mà cuối cùng lại vụt mất trong gang tấc….
Mỗi một ngày qua đi, nỗi sợ hãi trong lòng Điền Tú Phương lại dày thêm một chút. Cô như thể đang ngồi trên đống lửa, sốt ruột và bất an vô cùng. Lo lắng cho chồng chưa đủ, cô còn phải gồng mình chống đỡ với bao lời đàm tiếu, dị nghị bủa vây. Người tốt thì động viên khích lệ vài câu nhưng có không ít kẻ đang phấn khích chờ xem kịch hay, chờ xem gia đình cô tan nhà nát cửa.
Ngược lại với vợ, Văn Trạch Tài vẫn bình chân như vại, anh chẳng thèm quan tâm tới mấy lời đồn đãi vớ vẩn ấy càng không cho phép chúng làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Hàng ngày, anh vẫn thảnh thơi ăn ngủ, sinh hoạt như bình thường bởi anh biết điều gì đến sẽ đến, có sốt ruột hay sợ hãi cũng vô ích mà thôi.
Song, Trương Tam - người bị Văn Trạch Tài chỉ mặt điểm tên lại không thể bình tĩnh được như vậy.
Vốn dĩ vợ hắn chơi rất thân với Dương Diễm Cúc cho nên cái chuyện lên núi bắt gian hôm bữa bà ta cũng hóng hớt được tí chút. Thành thử vừa thấy ông chồng hậm hực vác xác về, cái miệng không ngừng làu bàu chửi rủa Văn Trạch Tài là bà sợ thót tim, da gà da vịt thi nhau dựng ngược.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây