Điền Tú Phương cười xoà: “Hôm nay được quản lý Vương ứng trước tiền lương nên anh ấy muốn mời mọi người một bữa thịnh soạn.”
Nghe vậy, bà Điền cười không khép được miệng: “Haha, cái thằng này, nói sửa là sửa cái một, thật là khiến người khác không kịp thích ứng…”
Kỳ thực Ngô Mai không tin lắm về cái gọi là “lãng tử quay đầu quý hơn vàng”, thế nhưng giờ không phải lúc làm cụt hứng mọi người nên cô liền hùa vào đôi ba câu: “Đúng đúng, mẹ nói rất phải. Vừa rồi thấy dượng út bốc cho hai thằng Béo hai nắm kẹo to đùng, con nhìn còn xót hết cả ruột thế mà dượng ấy chẳng hề chớp mắt lấy một cái.”
Nói tới đây, Ngô Mai liền quay sang phía Tú Phương: “Cô út à, chị nghĩ cô nên khuyên dượng ấy đi, gì thì gì cũng phải tiết kiệm, đừng nên hoang phí quá.”
Bà Điền tán đồng ngay: “Chị con nói đúng đấy, hai vợ chồng còn phải nuôi Hiểu Hiểu ăn học nữa. Vả lại cái mái tranh này cũng nên tu bổ đi thôi. Mấy tháng nữa là tới mùa thu rồi, khi ấy mưa to gió lớn liên miên, không lẽ con định nằm ngủ trên cái giường ướt dầm ướt dề như mọi năm à?!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây